Thứ Tư, 18 tháng 5, 2016

Đành buông tay...!!!

"Sao em lại đề nghị chia tay trước?". Cô nhíu mày, nhấp một ngụm trà, lười biếng chống cằm hỏi.
"Chung quy đến cuối cùng đều là chia tay, cớ sao em không được quyền nói chia tay trước?". Đứa em gái mệt mỏi đáp lại.
Cô chẳng hiểu gì, hỏi thêm.
"Em không sợ đối phương sẽ đau lòng à?".
Cô em gái cười cay đắng: "Người bị bỏ lại luôn đau khổ hơn người rời đi, em không có nghĩa vụ phải nhận phần đau khổ ấy. Chia tay rồi, em lại càng không có nghĩa vụ lo lắng cho cảm xúc của đối phương".
"Sao em có thể lạnh lùng như thế được nhỉ".
Em cô bật cười: "Chị ạ, chị thử là em chị mới hiểu, ngu nhược với đối phương chính là tự giết mình".
Cô chống cằm, ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, dù gì đến cuối cùng đã là chia tay. Ai đề nghị cũng chẳng sao, ly biệt rồi chẳng ai có nghĩa vụ phải lo đến cảm xúc của ai. Làm gì có ai cần phải vì ai mà nhận phần tổn thương ấy.
Đúng lúc này, cô nghe thấy đứa em gái lẩm bẩm một câu rất khẽ, nhưng cô lại nghe rất rõ.
"Đôi khi người ở lại chưa chắc đã đau đớn bằng người ra đi".
Đúng thế, đúng là như thế, chưa chắc, chưa chắc đâu.
Người bị bỏ lại, chưa chắc đã đau đớn và khổ tâm bằng người ra đi.
Nên mỗi chúng ta, không ở trong cuộc, không hiểu rõ được nỗi đau khổ của người khác. Đừng vội phán xét, bởi đôi khi đau thương đến cùng cực mới lựa chọn sự giải thoát tàn nhẫn đến thế.
Ra đi đôi khi không phải tàn nhẫn với đối phương, mà là tàn nhẫn với chính mình.
Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Footer Widget 3

Được tạo bởi Blogger.

Footer Widget 1

Giới thiệu bản thân

Footer Widget 2

Lưu trữ Blog

Blogger Tricks

Blogger Themes

Bài đăng phổ biến

Nhãn

Lưu trữ Blog

Recent Posts

Unordered List

Pages

Theme Support

Texts

Labels